NGÀY XƯA (*)
Quê tôi là một làng quê nghèo của
tỉnh Hà Tây cũ, những năm đầu tôi sinh ra là những năm khó khăn nhất của Việt
Nam khì vừa thống nhất xong đất nước, cả dân tộc lao vào công cuộc tái thiết
sau chiến tranh, ruộng lúa bao la nhưng không có tiền mua thóc giống, mua phân
đạm và thuốc trừ sâu. Mùa màng thất bát dẫn đến không có cái ăn, Cha tôi học
đại học năm thứ 2 về nhà thượng vợ con quá tính bỏ học nhưng cũng may là các
bác trưởng thượng trong dòng họ không cho phép cha tôi nghỉ học. Cuộc sống thật
kinh khủng đói không có cơm ăn, phần ăn của Tôi và mẹ chỉ là những nắm sắn,
những củ khoai lang, khoai tây và đặc biệt là hạt bo bo của Liên xô viện trợ.
Chuyện thịt thì phãi đến Tết khi Hợp tác xã mổ trâu, mổ lợn thì con nít chúng
tôi mới được ăn, Tôm cá đầy đồng “cái nắng tháng sáu chết cả cá cờ cua ngoi lên
bờ” là chuyệt thật 100% chứ không bải do Nhà thơ Trần Đăng Khoa hư cấu.
Nhà tôi nghèo, Cha thì đi học một mình Mẹ tôi phải cáng đáng công việc đồng áng và chăm sóc anh em tôi. Tôi lớn lên mà không biết hột cơm nó ra làm sao nghỉ lại thật kinh khủng. Và rồi Tôi cũng đi học, Tôi còn nhớ rất rõ năm tôi học lớp hai khi Cha tôi đã tốt nghiệp Đại học Lâm nghiệp và bị điều vào tận Sông bé để làm việc. Tôi được chọn đi thi học sinh giỏi toán của Huyện Phúc Thọ, ngày bạn bè Tôi được cha mẹ chở đi thi cũng là ngày tôi phải ra đường quốc lộ 32 Hà Nội – Sơn tây để nhặt từng cái lá xà cừ trên lề đường cho vào bao tải để mang về làm củi đốt. Đơn giải là Mẹ tôi không mượn được xe đạp để chơ Tôi đi thi.
Tôi nhớ rất rõ những ngày theo mẹ
đi nộp thuế bằng thóc, Mẹ thì kéo xe, Con thì đẩy xe, Hôm đó có mấy con chim
xuống nhặt thóc mẹ tôi ném đòn gánh không biết thế nào mà chết 1 con chim lớn,
đến bây giờ tôi cũng không biết nó là con chim gì. Công việc nhà nông, con nhà
nông phải tay lấm chân bùn là chuyện đương nhiên, Tôi cũng đi mót lúa, mót
khoai như người ta mặc dù lúc đó tôi mới có 6 tuổi, Tôi cũng được mẹ sắm cho
một cây vợt để đi bắt cào cào châu chấu với bạn bè đồng trang lứa. Món châu
chấu rang nước mắm là món mà tôi hay được ăn nhất.
Mẹ còn cho tôi đi theo cậu để
đánh chuột trên đồng vào mùa gặt, Cậu Tường tôi đánh chuột rất giỏi nên lúc nào
cũng cho tôi 2 con chuột để mang về cho mẹ tôi. Món thịt chuột kho một thời xa
xưa. Mẹ tôi kiếm từng loại rau, cá cho chúng tôi ăn, thỉnh thoảng Cha tôi ở
miền Nam lại gửi đồ về, đường, sữa, mùng mền và cả tiền nữa.
Rồi các em tôi ra đời, bé ba bị
sốt bại liệt, Tôi lại cùng mẹ đi chữa bệnh cho em từ Sơn Tây, Thọ Lộc, Phúc
Thọ, Ngọc Tảo, Hoài Đức tìm đủ thứ thuốc nhưng em tôi vẫn không hoàn toàn bình
phục, đó chính là nỗi đau lớn nhất mà mẹ tôi, cha tôi và của cả gia đình tôi
vẫn còn đau đáu đến tận bây giờ. Cuộc sống khó khăn đến mức mẹ tôi phải nợ Hợp
tác xã đến hơn 1 tấn thóc, lúc đó Cha tôi nói là lớn lắm, ông phải bán cả đồng
hồ, gần hết quần áo mới đủ tiền nộp tiền thuế.
Ngồi viết những dóng chữ này về
Mẹ tôi vẫn còn tưởng mới vừa hôm qua khi Mẹ tôi dạy tôi viết những con chữ trên
cái chõng trong nhà, dưới ánh đèn dầu leo lét để cho hôm nay Tôi thành công
trong công việc.
(Minh họa - sưu tầm từ Internet)
Người mẹ nào cũng vĩ đại, vĩ đại
vì sự hy sinh của chính họ.
Tác giả: Khuất Quang Thìn
Nick: Khuatquangthin
Địa chỉ : Webketoan
Nguồn : Bài thi số 14
(*) Tựa bài do phantuannam đặt
0 nhận xét