LỜI TRI ÂN
Năm 1973 là năm Mỹ và
Bắc Việt Nam ký hiệp định Paris tại pháp, cũng vào năm đó tôi nhận thức được mình đã có mặt
trên hành tinh này. Bố tôi là sĩ quan của Miền Nam Việt Nam, mẹ tôi làm tạp vụ
trong quân đội Mỹ. Khi tiếng đạn pháo rơi quanh nhà tôi thì bố tôi dắt Mẹ và chị
em tôi ra sân bay để vào Sài gòn, nhưng chỉ Bố tôi là người lên được máy bay,
không đành lòng Bố phải nhảy xuống đưa chúng tôi về nhà ông Nội. Mãi về sau tôi
mới biết được mọi người lúc đó nghĩ rằng đi là xa nhau vĩnh viễn với người thân
như người thân của hai miền Bắc và Nam Hàn bây giờ.
Điều gì đến rồi sẽ đến,
29/3/1975 là giải phóng thành phố nơi tôi sinh ra, gia đình tôi bước sang một
cuộc sống mới. Bố tôi đi học tập tập trung, mệ tôi gánh vác cả hai vai để nuôi
chị em chúng tôi, cuộc sống bắt đầu khổ cực và nhọc nhằn khi chúng tôi phải chịu
ảnh hưởng là những đứa con của sĩ quan chế độ cũ, chị tôi phải bỏ học để phụ
giúp mẹ. Tôi càng ngày càng trưởng thành thì cũng là lúc Bố tôi trở về và được
chính thức được công nhận là một công dân của Xã hội chủ nghĩa.
Các bạn có biết khi
hàng đêm mọi người đều ngon giấc mà Bố mẹ tôi vẫn ở ngoài lò gạch giữa cánh đồng
để đóng những viên than phục vụ cho việc nấu gạch. Vì đâu mà Bố Mẹ phải vất vả
như thế!? Có phải vì các con không!? Bố chỉ nói một câu rằng cả cuộc đời này Bố
Mẹ dành tất cả cho chúng con, giọng nói nhè nhẹ của sự mệt mỏi tỏ trên khuôn mặt
lấm tấm bụi than và bụi gạch. Khóe mắt tôi bắt đầu cay lên và những giọt nước mắt lăn tròn
trên má và nó cũng lăn tròn khi tôi viết những dòng này!
Tôi quyết định phụ
giúp Bố mẹ tôi hàng đêm trong công việc, nhiệm vụ của tôi là cứ mỗi chiều đi
tìm vỏ xe đạp mà không còn sử dụng được nữa để làm những ngọn đuốc thắp sáng hằng
đêm cho Bố mẹ tôi đóng than. công việc quá cực nên mẹ tôi thường ho vì ảnh hưởng
của bụi than và khói của cái lốp xe đạp mang nhãn hiệu cau su Đà Nẵng.
Bố tôi quyết định chuyển sang một nghề mới với tài sản cuối cùng của thời chế độ cũ để lại đầu tư vào bộ đồ nghề sản xuất bún tươi. Kinh doanh được hai tháng thì Pháp lệnh thuế Môn bài bắt đầu có hiệu lực thi hành, lúc đó thuế Môn bài rất cao, không nộp nổi nên Bố xin nghỉ, toàn bộ đồ nghề nhà tôi bị Thuế vụ tịch thu hết. (Đến bây giờ tôi mới biết không phải chỉ là thuế mà còn các khoản phụ thu khác do chính người thi hành công vụ tự đặt ra). Dù đã như thế rồi nhưng nhà tôi cũng không thoát khỏi sự phân biệt về vùng miền, cục bộ địa phương vì Bố tôi là người Bắc Việt nhưng sống trên quê hương mẹ tôi, và một lần nữa cuộc sống của gia đình tôi lại sang trang mới khi Bố tôi quyết định đi Tây Nguyên sinh sống.
Bố Mẹ dành tình thương
cho các con quá nhiều, tôi còn nhớ khi đi thi vào lớp 10 được bố chở trên chiếc
xe đạp cà tàng cùng hành trang chiếc ba lô đựng vài thứ linh tinh và nắm cơm muối
vừng để ở lại ăn trưa, nói là cơm chứ thật ra toàn là sắn, sắn độn cơm chứ
không được cơm độn sắn. Thế hệ của tôi phải nói là thế hệ suy dinh dưỡng.
Ngày mai là ngày Bố Mẹ tôi sang 80 tuổi và tôi cũng ở ngưỡng tứ thập nhi bất hoặc mới nhận thấy được rằng cuộc sống nó muôn vàn muôn vẻ, nó phức tạp đến nhường nào, chỉ có tình thương Bố mẹ dành cho con là biển cả, nên cả đời này tôi chỉ muốn được ở cùng Bố mẹ.
Ngày mai là ngày Bố Mẹ tôi sang 80 tuổi và tôi cũng ở ngưỡng tứ thập nhi bất hoặc mới nhận thấy được rằng cuộc sống nó muôn vàn muôn vẻ, nó phức tạp đến nhường nào, chỉ có tình thương Bố mẹ dành cho con là biển cả, nên cả đời này tôi chỉ muốn được ở cùng Bố mẹ.
Con cám ơn Bố Mẹ đã
sinh ra con, nuôi nấng con được như ngày hôm nay, dù con là thế hệ suy dinh dưỡng
nhưng vẫn còn nhiều dinh dưỡng hơn hàng triệu người cùng thế hệ con ấy chứ.!!
(Ảnh minh họa)
Cám ơn các bạn đã đọc
bài viết này!
Tác giả: NPT
Nick: NPT
Địa chỉ: Webketoan
Nguồn : Bài thi số 12
Mình chưa kip đọc hết các bài nhưng thấy bài trùng với năm sinh của mình nên mở ra đọc, có lẽ đồng cảm nên thấy rất hay!
Trả lờiXóaCảm ơn NPT, cảm ơn Phan Tuấn Nam nhiều!