Thứ Sáu, 15 tháng 6, 2012

Nó không quên ngày cũ - Tác giả NONG DAN

NÓ KHÔNG QUÊN NGÀY CŨ

Nói về ba nó, có lẽ nên bắt đầu từ lúc nó ra đời.

Chiến tranh loạn lạc, gia đình ly tán đó là bối cảnh chung ngày đó. Nó sinh ra chưa tròn tháng thì ba nó trúng phải đạn pháo nên phải cưa bỏ một chân. Nhà nghèo, anh chị lại đông … dù không nói ra nhưng cũng biết gia đình nó khổ cở nào rồi, vậy mà khi ra đời vẫn bụ bẫm, dể thương đến độ vợ chồng một bác sĩ (trị thương cho ba nó thời đó) đã đánh tiếng xin nó làm con nuôi, bởi họ thấy gia cảnh nó lúc đó quá khổ.

Ba má nó nhất quyết không cho dù biết rằng “gánh rất nặng mà đường còn xa” để nuôi nó lớn khôn.

Với đồng lương của 1 thương phế binh + cái máy may cũ kỷ cùng với sự tần tảo của má nó, nó và các anh chị nó cùng lớn lên trong sự đùm bọc yêu thương vô bờ …

Khi lớn lên, đi học, nó là một niềm hảnh diện của ba má nó vì nó học rất giỏi, giỏi trong suốt 12 năm phổ thông.
Ngày nó cầm giấy báo trúng tuyển Đại học để khoe với ba má nó có lẽ là ngày vui nhất trong đời của ba nó, bởi lẽ, thời đó trong dòng họ bên nội nó chưa có ai làm được điều này, ngay cả trong gia đình nó tất cả 7 anh chị còn lại cũng chưa có ai học hết lớp 9 !
Vui lắm, ba nó cười rất tươi nhưng mắt thì ngấn nước.

Thời gian trôi qua … khi đang học năm 3 đại học, gia đình làm ăn thất bại, kinh tế suy sụp, ba nó lại bệnh nặng, nhìn thấy hoàn cảnh như vậy nó xin nghỉ học nhưng ba nó nhất quyết không cho “ngày nào ba còn mở mắt được thì ngày đó vẫn mong thấy con còn đi học, cuộc sống ở nhà ra sao không cần con phải bận tâm”.

Lây lất sống để học cuối cùng nó cũng tốt nghiệp, cũng ra trường, hình như ba nó "cố tình" sống trong đau đớn vì sự hành hạ bệnh tật để chờ nó. Ba tháng sau ngày nó ra trường thì ba nó mất !

Thất nghiệp gần hai năm, cũng chừng đó thời gian nó không bao giờ để tắt nhang trên bàn thờ của ba nó !
Nơi nó làm việc đầu tiên (cơ quan nhà nước cấp Sở) sau thời gian thất nghiệp cũng chính là nơi mà ba nó đã gởi gấm lúc còn sống !

Ba nó là vậy đó, gần hai mươi năm sau nó vẫn chưa hết những cảm xúc về ba mỗi khi mở lại cái tủ cũ ra, bên trong cánh cửa tủ vẫn còn ghi rành rành nét chữ của ba ngày xưa “Ngày … tháng … năm: … đi học, số tiền ….”.

Trong mắt mọi người ba nó không còn nhưng trong lòng của nó ba chưa bao giờ mất !

Bây giờ nó chỉ còn má, hiện tại má nó đã già nhưng má nó vẫn luôn nghĩ anh em nó vẫn còn nhỏ như ngày nào. Mỗi lần về thăm, nó hay mở tủ lạnh, tủ đồ ăn để xem má nó ăn gì thì luôn lúc nào cũng câu nói muôn thuỡ của bà “Con đói bụng hả, để má nấu cơm cho ăn”.

Trong lòng má có lẽ vui nhất là khi thấy cả đám anh em tụi nó cùng ngồi ăn chung trong những ngày tết.


(Ảnh minh họa)


Bao nhiêu năm cũng vậy, con cái lớn cỡ nào cũng vậy, má còn sống là vẫn còn nghỉ các con vẫn nhỏ như ngày nào, vẫn câu “má ơi con đói bụng” sau mỗi lần đi đâu về !

Nó bây giờ đã cũng như ba má nó ngày xưa, cũng lo cho từng đứa con thương yêu, nhưng cái gánh lo mưu sinh của nó bây giờ không khó nhọc bằng ba má nó, và nó cũng thấu hiểu “tại sao con cái dù có lớn cỡ nào đi nữa thì cũng là những đứa nhỏ trong lòng ba má”.

Muôn đời vẫn vậy và mãi mãi không quên ...

Công cha như núi Thái sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồng chảy ra

Nó chính là tôi ... và tôi cảm thấy thật xót xa khi đâu đó trong xã hội này, vẫn còn tồn tại những con người may mắn khi sự thành đạt của họ vẫn có không ít mồ hôi của cả cha lẫn mẹ, nhưng rồi về sau khi cha mẹ đã già thì họ lại đi vào câu bia miệng nghìn năm:

Cha mẹ nuôi con biển hồ lai láng
Con nuôi cha mẹ kể tháng kể ngày


Mong rằng chúng ta hiện tại và con cái chúng ta sau này không không thuộc vào dạng "... nuôi cha mẹ kể tháng kể ngày".

Tác giả: NONG DAN
Địa chỉ liên lạc: Cánh đồng bất tận ...
Email: bacbacamau@gmail.com

Nguồn : Bài thi số 11
Share this post
  • Share to Facebook
  • Share to Twitter
  • Share to Google+
  • Share to Stumble Upon
  • Share to Evernote
  • Share to Blogger
  • Share to Email
  • Share to Yahoo Messenger
  • More...

0 nhận xét

:) :-) :)) =)) :( :-( :(( :d :-d @-) :p :o :>) (o) [-( :-? (p) :-s (m) 8-) :-t :-b b-( :-# =p~ :-$ (b) (f) x-) (k) (h) (c) cheer

 
© 2011 Blog Yêu thương con dành tặng Cha Mẹ
Designed by BlogThietKe Cooperated with Duy Pham
Chịu trách nhiệm nội dung Phan Tuấn Nam Mod diễn đàn Webketoan
Released under Creative Commons 3.0 CC BY-NC 3.0
Posts RSSComments RSS
Back to top