Thứ Năm, 28 tháng 6, 2012

“Bốn mùa và...một mùa" - Tác giả Nguyen Thi Le A


Truyện ngắn “Bốn mùa và...một mùa" 

 (Ảnh minh họa - sưu tầm từ Internet)

Mưa ...mưa lại rơi! vậy là cái không khí nắng gắt chói chang của ngày hè cuối cùng cũng được trút bỏ, thay vào đó là những cơn gió gấp gáp, những làn mưa vội vã đang trút xuống cuốn đi những lớp bụi mờ còn vương lại trên mặt lá, cuốn đi cái hơi nóng vật vã cuối cùng trong ngày hôm nay, lộp độp...tí tách...có phải mưa đang hát, đang cười cùng với cảnh vật thiên nhiên và con người? Mưa mang lại không khí trong lành, mát mẻ sau những ngày nắng nóng. Mưa rơi khiến cho tinh thần đầu óc của con người sảng khoái và minh mẫn hơn, sau những khuôn mặt nhăn nhó vì trời nóng là những nụ cười, sự tươi vui hiện lên sau mỗi cơn mưa, họ như thầm cảm ơn mưa vì đã mang lại sự sống tươi tỉnh cho họ, cảm giác như người ta bắt gặp được vũng nước ở giữa sa mạc- nóng rát và khô cằn.

Trong bức tranh hài hòa giữa mưa, niềm vui và sự tươi mát đó, vẫn ẩn dấu mình một tâm trạng bất an, nóng lòng của một tâm hồn nhỏ bé, cô cũng đang nhìn mưa, đang đưa tay hứng những hạt mưa nhỏ giọt, đôi bàn tay nhỏ gầy và yếu ớt chạm vào mưa, mát- lạnh và..tê buốt- những cảm nhận từ cô về mưa, cảm nhận từ bàn tay đến trái tim. Hình như cô khóc, những giọt nước mắt hòa vào những hạt mưa, cô nhớ nhà, nhớ dáng người cao gầy của bố, nhớ từng động tác đấm chân bịch bịch của mẹ, phải rồi hôm nay trời lại mưa mà.

Trời chuyển khí hậu bất thường giữa những ngày nắng oi nồng, bất chợt mưa, rồi bất ngờ lại nắng, khiến cho cơ thể của một người phụ nữ yếu ớt không đủ thời gian để cựa mình, đau- nhức- khỏi, rồi lại đau- nhức- và khỏi, chỉ trong một thời gian ngắn mà trạng thái con người phải thay đôi liên tục như thế thì làm sao người ấy có thể chịu đựng nỗi, làm sao mà cô lại có thể kìm chế được những giọt nước đọng trên khóe mắt được chứ, vậy mà người phụ nữ đó vẫn âm thầm chịu đựng sự dày vò đó trong suốt hơn một nửa đời người, lặng lẽ đau...

Cô vẫn thường gọi người phụ nữ đó là “Mẹ”- ôi thật thiêng liêng và hạnh phúc, năm nay mẹ cô đã ở cái tuổi mà người ta vẫn bảo tóc bạc trắng lưng còng và yếu- hơn 60 tuổi là hơn một nửa đời người, có lẽ với những người có cuộc sống đầy đủ vật chất thì ở cái tuổi này người ta vẫn còn rất trẻ, và khỏe mạnh, nhưng với những người sống ở vùng quê nông thôn suốt ngày chỉ biết bán mặt cho đất bán lưng cho trời như mẹ cô thì hình ảnh trên không có gì là lạ lẫm cả. Mẹ cô nhỏ bé và yếu ớt lắm, chỉ cần một cơn gió lùa về bất chợt cũng có thể làm mẹ ngã bệnh, chỉ cần một sự chuyển mình khe khẽ của khí hậu cũng đủ làm cho mẹ phải quằn người vì đau nhức.

Mẹ cô bị bệnh phong thấp- một lọai bệnh mà người ta vẫn thường nói đùa là “bệnh giả vờ”, có lúc đau, lúc không, có khi khỏe mạnh bình thường, nhưng cũng có khi phải nằm liệt giường nếu như thời tiết thay đổi, mẹ cô bị bệnh này từ rất lâu rồi, từ khi cô chưa sinh ra thì mẹ đã gặp phải căn bệnh này có lẽ vì vậy mà đôi chân mẹ vẫn không đỡ hơn chút nào dù là dùng đủ loại thuốc đông- nam- bắc, rồi lại châm cứu, đi viện...

Cứ mỗi lần chuyển trời chân mẹ cô lại đau nhức đến nỗi không thể đi lại được, có khi lại bất ngờ ngã quỵ xuống do chân bị giật, mà thậm chí là có nằm một nơi cũng không yên, nó như những vết cắn, gặm nhấm của đàn kiến, từ từ, nhưng đau nhói, kéo từ chân lên lồng ngực và bóp ngẹt van tim, làm mẹ cô thở một cách mệt nhọc. Những lần như thế cô chỉ biết ngồi xoa cao nóng day day hoặc là đấm mạnh vào chân để làm dịu cơn đau của mẹ, cô thương mẹ lắm, vì chị em cô mà mẹ và bố đã phải lặn lội, bươn chải khó nhọc để lo cuộc sống cho chị em cô được đầy đủ, cũng do vậy mà đôi chân của mẹ mới như thế. Mỗi lần đôi bàn tay cô chạm vào đôi chân ấy cô lại không thể kìm được lòng mình, làn da mỏng làm lộ rõ những đường gân xanh chằng chịt và chồng chéo, mẹ cô chắc đau lắm nhưng vẫn thầm cố chịu đựng, chỉ thi thoảng đau quá mẹ mới khẽ “rên” lên để át đi sự đau đớn ấy khi bị những dây thần kinh giằng xé. Có những đêm mẹ mất trắng giấc ngủ vì đôi chân của mẹ dày vò, đau âm ỉ- dai dẳng, nhức buốt trong xương, nó như ngọn lửa âm ỉ cháy thiêu đốt từng đốt xương chân của mẹ cô.

Nhìn mẹ thế cô chỉ biết ước là trời đừng chuyển mùa nữa, đừng làm cho mẹ đau thêm nữa, cô đã từng nũng nịu hỏi mẹ khi cô học lớp 5:
- Mẹ ơi, tại sao không phải là chỉ có một mùa duy nhất trong năm hả mẹ? sao cứ phải thay đổi khí hậu, khi thì mưa- nắng, lúc thì khô hanh và lạnh giá hả mẹ? con ước chi mãi mãi chỉ có một mùa trong năm thôi mẹ à
- Sao con lại ước như vậy?
- Nếu là một mùa thì sẽ không có sự thay đổi thời tiết, như thế thì chân của mẹ sẽ không đau nữa, con ghét nhiều mùa lắm.
- Con ngốc quá, chân mẹ đau là do mẹ có bệnh chứ có liên quan gì đến mùa đâu con- mẹ mỉm cười ôm cô vào lòng.

Cô ngước lên nhìn mẹ và nói:
- Nhưng cứ mỗi lần thời tiết thay đổi mẹ lại đau, con thương mẹ lắm.
-
Description: Click here to enlargecô bé này, nếu như cả năm chỉ có một mùa mưa không có nắng ấm, không có ánh sáng thì cây cối thậm chí cả con người làm sao có thể phát triển được, suốt ngày mưa ướt át và ẩm mốc con có chịu nổi không? mà nhà mình thì làm nông nếu không có nắng thì lúa làm sao mà lớn được, làm sao mà có gạo để ăn hả con!?
- Ừ nhỉ..Description: Click here to enlarge cô tròn xoe mắt nhìn mẹ.
- Nếu cả năm chỉ có một mùa nắng thì đúng sẽ có ánh nắng cho cây cối và con người phát triển nhưng nếu nắng quanh năm, không có mưa thì con người- động vật- cây cối sẽ không có nước để uống, và sẽ dần chết vì khát nước, con quên là trong cơ thể con người thì nước chiếm khoảng 70% à- có phải như trên sa mạc không hả mẹ, sẽ không có một sinh vật nào tồn tại?
- Ừ đúng rồi
- Mùa mưa và mùa nắng không được thì ... a mùa thu mẹ nhé,
- Mùa thu ư, đẹp đấy, không có mưa và ánh nắng cũng dịu nhẹ, nhưng...con có nhớ là lá rụng vào mùa nào không?- Ơ hình như là ...mùa thu hả mẹ
- Con giỏi quá, vào mùa thu lá cây sẽ vàng và dần rụng hết, chỉ còn sót lại những thân cây gầy guộc và xù xì, nếu quanh năm chỉ có mùa thu thì cây sẽ không còn là cây nữa vì cây giờ đây không có lá, lá đã rụng từ rất ...lâu rồi, như vậy trong cuộc sống của chúng ta sẽ không có những tán lá xanh, không có những bông hoa khoe sắc, và hơn hết chúng ta sẽ chết vì thiếu oxi, thiếu đi cây xanh con ạ.
Cô chăm chú nhìn mẹ chốc chốc lại đưa tay dựt tóc ngộ nghĩnh
Mẹ cô nói tiếp:
- Và mùa đông cũng vậy, nếu chỉ có duy nhất một mùa đông lạnh giá, tuyết sẽ bao phủ khắp nơi, cây cối nhà cửa bị vùi sâu trong tuyết, trẻ em không được đến trường vì lạnh, mọi người ít ra đường hơn và cuộc sống sẽ không còn tấp nập, vui tươi và nhộn nhịp như bây giờ nữa. Vì thế bốn mùa xuân- hạ- thu- đông sẽ luôn phải đi cạnh nhau để thay thế, hỗ trợ và bù trừ cho nhau con à.
- Con hiểu rồi, nhưng...
- Nhưng sao con?
- Nhưng con vẫn chỉ thích một mùa thôi, con không thích bốn mùa đâu, con không thích mẹ đau nữa- cô vừa nói vừa đưa tay quàng lên cổ mẹ với giọng mếu máo của trẻ con
-
Description: Click here to enlargeđúng là trẻ con mà... ừ thôi được rồi, thôi con ngủ đi muộn rồi, mẹ hát con nghe nhé Cô chìm dần vào giấc ngủ trong lời hát êm đềm của mẹ, ngọt ngào và ấm áp...

...........

Mẹ à, cho đến bây giờ khi con không còn là trẻ con nữa nhưng con vẫn nuôi ước nguyện đó, con vẫn chỉ thích có một mùa thôi mẹ à, con là đứa yếu ớt phải không mẹ? con không đủ cứng rắn để chấp nhận sự thực là có 4 mùa, cho đến hôm nay vẫn vậy, khi nhìn mưa con đã rất sợ, con sợ rồi nó sẽ lại tạnh , laị nắng và... chân mẹ lại đau.
Mẹ ơi ước chi giờ nay con được ở bên mẹ để giúp mẹ làm dịu cơn đau, giúp bố một lúc để đôi tay bố được nghỉ ngơi, nhưng con vẫn chưa được về mẹ ạ, một tháng nữa con mới được nghỉ hè cơ, bố mẹ cố gắng giữ gìn sức khỏe nhé, giờ đây chị em con đều ở xa, không ở bên cạnh bố mẹ nên con lo lắm, con...yêu bố mẹ nhiều!!!”-
Cô tự nhủ thầm một mình như muốn nhờ gió đưa đi thật xa, đến nơi mà cô muốn gửi ngắm.

Mưa vẫn rơi, cô nhìn mưa mà trong lòng quặn thắt, đôi mắt cô giường như không thể nhìn rõ vật gì trong lúc này... mưa quất vào mặt cô những làn roi lạnh giá, như muốn cuốn nhòa đi những giọt nước đang trực trào trong khóe mắt,
“Sáng hôm nay con lại nghe đài báo
Nơi quê mình thời tiết đã chuyển mưa
Con sợ lắm- bệnh mẹ lại tái phát
Cơn nhức đầu- đau khớp vẫn không nguôi...”
Cô khẽ lau nhẹ đi những dòng nước mắt, mấp máy đôi môi: “ Mẹ ơi, giá như con có thể đau thay cho mẹ nhỉ ? chỉ một lần thôi cũng được mẹ à.”
........

Trong cuộc đời ai cũng có lúc mắc sai lầm, để rồi phải hối hận, đôi khi chỉ là một câu nói vu vơ được rơi ra vô tình nhưng cũng đủ làm tổn thương người khác, nhất là đối với người đã sinh ra ta. Khi còn chưa qúa muộn bạn hãy: - đừng làm phiền lòng những người luôn ở bên cạnh mình ngay từ khi sinh ra đến lúc trưởng thành để rồi phaỉ hối hận, Hãy biết cảm ơn người bằng tình yêu thương chân thành nhất vì đã cho ta được có mặt ở trên đời này, hãy mạnh dạn nói yêu thương khi còn chưa muộn, hãy góp nhặt một chút niềm vui mang đến cho người ấy, để người ấy có thể cười thêm một chút nữa, bởi một điều đơn giản là người ấy đã sinh ra ta, bởi người ấy được gọi bằng hai từ thiêng liêng nhất: “Bố- Mẹ”./

(P/s: Bài dự thi “Yêu thương con dành tặng cha mẹ”
Nguyễn Thị Lê
Nick diễn đàn: nguyen thi le a
đt: 0168 301 9529
Email: nguyenle21188@gmail.com
)

Share this post
  • Share to Facebook
  • Share to Twitter
  • Share to Google+
  • Share to Stumble Upon
  • Share to Evernote
  • Share to Blogger
  • Share to Email
  • Share to Yahoo Messenger
  • More...

0 nhận xét

:) :-) :)) =)) :( :-( :(( :d :-d @-) :p :o :>) (o) [-( :-? (p) :-s (m) 8-) :-t :-b b-( :-# =p~ :-$ (b) (f) x-) (k) (h) (c) cheer

 
© 2011 Blog Yêu thương con dành tặng Cha Mẹ
Designed by BlogThietKe Cooperated with Duy Pham
Chịu trách nhiệm nội dung Phan Tuấn Nam Mod diễn đàn Webketoan
Released under Creative Commons 3.0 CC BY-NC 3.0
Posts RSSComments RSS
Back to top