CON YÊU BA
TP, Hồ Chí Minh, ngày…tháng…năm
Tôi sinh ra trong một gia đình
không nghèo nhưng cũng không giàu. Ba tôi là một người đầy nghị lực và giàu đức
hi sinh, má tôi lúc đầu là một giáo viên rồi sau nghỉ bán quán. Tuổi thơ tôi
đầy ắp những yêu thương của Ba, những vòng tay ấm áp của Má và cả những trò
tinh khôi hết mực tai quái của anh trai..Ba tôi phải nói là người đàn ông giỏi
giang, giàu lòng bao dung, nhân hậu nhất mà tôi nghĩ không ai trên Trái Đất này
có thể sánh bằng. Tuy nhiên, đời không hẳn lúc nào cũng công bằng.Thời niên
thiếu, Ba học giỏi nhất nhì lớp, luôn giành chiến thắng trong các cuộc thi của
làng xã. Nhưng vì nhà nội tôi có lý lịch xấu (ông tôi tham gia lính Ngụy thời
chiến tranh) nên Ba không được thi đại học.Chính vì vậy, Ba làm đủ nghề: Từ
nghề sửa đồng hồ, chuyển sang nghề đi rừng mua mây, rồi chuyển qua trồng bắp,
trồng dưa… Má tôi vì thời bao cấp lương giáo viên thấp nên nghỉ dạy và chuyển
sang kinh doanh Lúc đầu mở quán bán cà phê, kèm theo đó là tất cả các nước giải
khát: nước ngọt, bia, nước rau má, đậu xanh, rồi bán bánh xèo, bán cháo, phở,
bún… Kỉ niệm đáng nhớ nhất lúc đó là tôi và anh trai luôn mơ mộng được trúng
nhiều giải thưởng lớn trong chai nước cocacola, bởi vậy mà đã lén má tôi không
biết bao nhiêu lần tự khui các chai nước để có dịp lật nắp chai. Sáng sáng, tôi
và anh trai phụ má bán bánh mì, bán xăng, rồi đi mua phụ má các loại gia
vị.Chiều chiều, khi đến dịp có tiền lẻ là tôi và anh tôi đều cầm tờ 500đồng
xuống trước rạp chiếu phim mua 200đồng me về ăn. Lúc nhỏ, tôi đặc biệt thích
trời mưa. Vì sau khi mưa, trời mát và có thể ra sau nhà cùng anh trai bắt chuồn
chuồn nữa. Vui lắm những lúc 2 anh em nhút nhát đi đòi nợ, tôi đã nhát mà anh
tôi lại cứ bắt tôi đi vào nhà này nhà kia đòi nợ, ghét lắm. Ấy vậy mà sao lần
nào anh tôi đi đâu tôi lại cũng theo đó mới lạ chứ Tôi và anh tôi có lòng yêu
thương vô bờ đối với các loại động vật, đặc biệt là chó. Bởi vậy nhà tôi nuôi
rất nhiều các loại chó và đặt tên cho nó: nào là Milu, Kiki, Minoo, Lulu, Bibi,
Queen…không nhớ nổi nữa….Ba má tôi cũng cưng chiều anh em tôi lắm nên không
phản đối việc nuôi chó bao giờ.Thuở nhỏ, tôi vốn được cưng chiều nên không phải
làm bất cứ điều gì ngoài việc chơi với chó cả.Bạn biết không, chó là loài động
vật cực kì thông minh, dễ thương, đáng yêu và trung thành nữa. Các chú chó tôi
nuôi đều có chung đặc điểm như vậy đó. Tôi yêu thương chúng vô cùng và ghét cay
ghét đắng những ai có hành vi gây nên tội ác với chó.
Hạnh phúc đối với tôi lúc đó là
một gia đình dù không giàu nhưng luôn vui vẻ, hòa thuận, đầm ẩm. Tuổi thơ tôi
cứ thế trôi qua trong êm đềm và hạnh phúc mà có thể nói là khá mĩ mãn đối với
một đứa trẻ.
Lên lớp 3, Má tôi đột nhiên xin
đi dạy lại và cuộc sống của gia đình tôi có chút xáo trộn nho nhỏ. Hằng ngày,
Ba tôi ở nhà làm thợ nhôm và tôi bắt đầu phải tự nấu ăn và giặc giũ quần áo. Má
tôi khoảng hai tuần về nhà một lần và sau mỗi lần về Ba tôi lại mượn xe cậu Sáu
chở Má tôi đi. Vui lắm những lúc Má về là có những món quà nhỏ nhỏ xinh xinh từ
cái nơi Sơ Ró xa xôi ấy, thỉnh thoảng những lần không về là má lại gởi đậu ván,
đậu xanh về cho 3 cha con tôi nấu chè….Ba tôi lúc đó vừa làm ba vừa làm mẹ nên
cũng cực lắm. Ấy vậy mà Ba vẫn luôn đem đến cho chúng tôi những điều tốt đẹp
nhất. Ba thường dạy chúng tôi cách học tri thức, cách làm người thông qua các
buổi chiều ăn cơm. Nhớ sao những lúc những ngày xuống nhà cô Liên Nhiệm mua đồ
ăn về 3 cha con ăn chung, vui và hạnh phúc thế. Có những buổi chiều mưa đi học
về, vì nhớ Má nên tôi khóc nhè. Ba đã an ủi và động viên tôi rất nhiều, giúp
tôi có thêm tự tin để sống những ngày vắng Má. Ba là chỗ dựa tinh thần cho anh
em chúng tôi. Ba cũng tâm lí lắm, ba luôn hỏi han về việc học và cả đời sống
của bọn tôi nữa. Tôi bắt đầu lớn và không tránh khỏi những tò mò thắc mắc về
cuộc sống đời thường. Ba đã bên cạnh sẻ chia và dạy tôi rất nhiều bài học về cuộc
sống, bài học làm người. Làm sao tôi quên được những ngày Ba đội nắng, đội mưa
chở tôi đi học thêm nhà cô Thanh, cô Hằng, rồi cô Sương, cô Bông…, làm sao quên
được cái ngày Ba đem tận áo mưa vào trường Võ Thị Sáu đón tôi khi cơn mưa to từ
đâu ập tới. Lúc ấy,bọn bạn con cứ to nhỏ: "Mày sướng nhất trên đời rồi còn
gì, ba mày cưng mày lắm khỏi cần khoe…". Mỗi một ngày trôi qua, niềm vui
sướng và hạnh phúc có được ba bên mình như càng thấm sâu vào trong tim con. Ba
tôi tuy là đàn ông nhưng có đôi lúc không nóng tính như má tôi. Kỉ niệm nhớ
nhất của tôi là năm lớp 2, tôi bị điểm 6 môn Toán vì chưa biết cách viết lời
giải. Má tôi bực lắm, xách cây nhôm lên và suýt đánh tôi. Lúc đó, ba tôi đã
ngăn lại và thay vì giận dữ hay la ó, ba tôi đã đặt tôi ngồi vào bàn và chỉ lại
cái sai của tôi, bày tôi đặt lời giải như thế nào là đúng . Nghĩ lại thấy mình
thật ngốc, có lời giải ví dụ như:Số quả cam trong giỏ là ….hay số viên bi mà An
có được là……mà cũng không biết viết. Phải công nhận rằng ba tôi chính là người
thầy tại gia của tôi. Không những giúp tôi học môn toán mà ngay cả đến môn Tập
làm văn ba tôi cũng hướng dẫn tôi nữa. Phải công nhận ba là một người đàn ông
tài giỏi nhất mà con từng gặp. Những lúc học môn thủ công, kĩ thuật, tôi không
biết nặn đất sét,cắt dán lọ hoa nhờ sự giúp đỡ của anh thì chẳng bao giúp đỡ
của anh trai thì chẳng bao giờ được gì ngoài những cái nhìn giận dữ, la ó om
sòm. Ba tôi lại khác, Ba chẳng bao giờ la mắng hay đánh đập tôi cả. Ba lại cặm
cụi đêm khuya chỉ tôi cách nặn trái cây bằng đất sét, rồi làm bộ bàn ghế nhỏ
nhỏ xinh xinh….Ôi, sao yêu ba đến thế. Người ta thường nói:”Con trai quấn mẹ ,
con gái quấn ba” quả thật chẳng sai tẹo nào.Thông thường, lúc này những đứa nhỏ
đến ngày 20/11 được má chuẩn bị quà cho thầy cô. Tuy nhiên, ba tôi đã thay cả
má làm những việc đó. Tôi không bao giờ quên những khung hình xinh xắn bằng
nhôm mà ba làm quà nhà cô Hằng , cô Thanh và cả để đi sinh nhật nữa.…..Lúc ấy
dù thiếu vắng bóng má thường xuyên nhưng lúc nào anh em tôi cũng thấy ấm lòng
bởi tình yêu thương của ba.NHỮNG PHÚT GIÂY CÙNG NHAU SAO TRÔI QUA NHANH…..
Bước qua cấp 2, anh tôi đỗ Đại
học và đi học ở ĐăkLăk. Tôi ở với Ba và Má. Thương lắm những lần cùng ba đi
chat với anh trên mạng, rồi những lần cùng Ba đi điện thoại cho anh ở bưu điện.
Lúc ấy điện thoại di động là một thứ gì đó xa xỉ đối với gia đình tôi nhưng thứ
vật chất ấy chẳng là gì . Đổi lại ngôi nhà luôn tràn tràn ngập tiếng cười và
dạt dào yêu thương…
Cuộc sống gia đình tôi vẫn cứ đều
đều trôi qua như thế. Rồi vào cái ngày định mệnh ấy, tai họa đã ập xuống gia
đình tôi. Mội thứ xung quanh tôi đều chìm vào bóng tối đen kin kịt dường như
không lối thoát. Ba tôi bị người ta gắn cho căn bệnh mà nói ra ai cũng biết đó
là căn bệnh nan y :Ung thư. Tôi lúc đó còn quá nhỏ nên không thể nhận ra hết
bức tranh mù mịt ấy. Gia đình tôi vay mượn tiền khắp nơi để chữa trị cho ba tôi
ở bệnh viện Chợ Rẫy Hồ Chí Minh.. Những lần đi trị xạ đầu tiên cũng đem đến
niềm lạc quan cho gia đình tôi. Bởi ba tôi tin vào bác sĩ và sự phát triển tiên
tiến của y học. Cái khối u đó cứ nhỏ dần, nhỏ dần….Rồi có bác sĩ đòi mổ lấy nó
ra và dĩ nhiên ba tôi tin tuyệt đối vào bác sĩ nên đồng ý ngay……. Sau khi mổ,
Ba tôi bệnh tình ngày càng xấu và má tôi cũng từ đó mà tiều tụy đi hẳn.Tôi còn
nhớ như in đêm hôm đó ngày bệnh viện trả Ba về. Đêm hôm ấy, trăng sáng như chưa
từng sáng (14/7/2005 Âm lịch), tôi đã khóc và khóc thật nhiều, cố gắng vuốt ve
đôi chân gầy chỉ toàn xương với da của ba, lần cuối tôi được nghe tiếng ba tôi
gọi là Ba khát nước. Tôi ôm chân tay ba suốt mà ba đâu chịu nhắm mắt, phải
chăng ba còn gì muốn nói với tôi, phải chăng Ba sợ, Ba sợ điều gì đó mà Ba có
linh cảm từ trước….Phải chăng lúc đó tôi ôm chầm lấy Ba và nói chuyện với Ba
những câu nói cuối cùng. Ước gì thời gian có thể trở lại để tôi có thể ôm lấy
Ba, hôn ba và tâm sự với ba thêm nữa. Ba ra đi mà không chịu nhắm mắt….Ánh mắt
ấy chắc sẽ theo tôi đi suốt cuộc đời này. Ba trút hơi thở cuối cùng khi xe vừa
về đến nhà. Đây thực sự là cú sốc và nỗi đau không gì sánh bằng, phải chăng
người ra đi là con, là con Ba à..Sao Ba không nói với con câu nào mà đã vội đi
rồi, sao Ba có thể, có thể để con ở lại……..Phải chăng bé lại để được ngồi trong
vòng tay Ba…
Cuộc sống đầy rẫy những bất công,
những ngày tháng còn dài đằng đẵng phía trước. Con gái biết sống thế nào khi
mất Ba? Còn ai để che chở cho con? Còn ai để chia sẻ, an ủi, động viên, khích
lệ con?
Con tự trách lòng mình đã chưa
làm gì được cho Ba, chưa đáp lại những gì mà cả đời Ba hi sinh cho con và đơn
giản hơn, con càng hối hận khi chưa bao giờ nói với Ba 3 từ tưởng chừng đơn
giản nhưng chưa bao giờ con nói với Ba. Hơn bao giờ hết, con muốn nói với cả
thế giới này:CON YÊU BA!!!!!!!!!! Ba ra đi, đi đến một thế giới khác, một thế
giới không còn đớn đau, bệnh tật, không còn phải chật vật kiếm sống nữa….Nơi ấy
Ba có hạnh phúc không ba? Có phải chịu cảnh nóng oi bức như cái nắng Sài Gòn
không Ba?có lạnh lẽo và mưa dầm dề như ngoài Hà Nội không Ba? Ai cũng bảo Ba ra
đi về nơi bình yên, hạnh phúc và chức cao vọng trọng nhưng ba có thật sự vui
khi nơi ấy không có con, không có gia đình mình…
Ba có biết nơi đây con buồn tủi
lắm không Ba? Sao Ba nỡ ra đi, nỡ rũ bỏ gia đình mình đế đi đến cái THẾ GIỚI
VĨNH HẰNG ấy kia chứ, Ba thật nhẫn tâm, ông trời thật quá bất công với Ba, với
con và cả gia đình chúng ta. Nhiều đêm giật mình trong giấc ngủ, mắt mũi con
cay xè, hình ảnh ba hiền dịu lại hiện về trong con. Con đau, đau lắm Ba
ơi.Nhiều lúc con đã ước sẽ có một điều kì diệu gì đó xảy ra với con, giống như
trong phim vậy. Một ngày nào đó Ba sẽ trở về với một lí do nào đó: Chẳng hạn Ba
phải tham gia một mật vụ nào đó buộc phải giả chết hay Ba được ai đó cứu
sống……Con đã ước, ước rất nhiều Ba ạ.Nghe thật viễn vông và phi thực tế phải
không Ba. Vậy mà đôi lúc những điều đó đã giúp con chìm vào giấc ngủ sâu hơn,
ngon hơn………
!!!!
“Cuộc đời bao nhiêu
sóng gió, muôn trùng bão tố
Con vẫn luôn vững tin
Vì ở đó luôn có bóng
cha nhìn theo, lặng lẽ ngóng trông
Tình yêu cha dành cho
con không tàn úa, không già nua theo tháng năm
Con sẽ không bao giờ
quên , ân tình cha”
“ Cuộc đời bao nhiêu sóng gió…Vì
ở đó luôn có bóng cha….:”.Sài Gòn đang mưa Ba à, Ba đang ở nơi phương trời nào,
Ba có dõi theo con không?????????
Lại một mùa rằm tháng bảy-rằm Vu
Lan nữa lại đến, điều đó cũng nói lên ngày Ba xa con cũng tròn 7 năm. Giữa cuộc
sống tấp nập xô bờ này, thời gian cuốn trôi tất cả và có nhiều lúc con đã quên
Ba, quên đi tiếng nói, giọng cười và hình ảnh của Ba? Từ ngày ba ra đi, con đã
đếm từng ngày, rồi từng tuần, từng tháng, rồi từng năm…Và đến lúc nào đó, con
sợ mình không còn đếm chính xác về cái gọi là ngày tháng năm đó nữa. Nhưng Ba
ơi, những điều Ba dạy con gái không bao giờ quên đâu Ba, con nhất định sẽ sống
theo tấm gương sáng mà Ba đã soi rọi cho con đi, Ba hãy yên tâm và vui ở nơi đó
Ba nhé!!!!
Bài viết này tôi trích trong nhật
kí thật của mình. Mong rằng những người còn Ba, còn Mẹ trên Trái Đất này hãy
biết trân trọng và yêu thương hiếu thảo hết thảy vì Ba Mẹ sẽ không ở mãi bên
cạnh bạn. Hãy tự hào vì bạn được Ba Mẹ sinh ra và nếu có kiếp sau, tôi vẫn mong
muốn được làm con của Ba Mẹ mình……
Bài dự thi: “Yêu thương con dành
tặng cha mẹ”
Tác giả: Nguyễn Thị Ánh Vân
Nick: AavvNguyen
Điện thoại: 0902447518
Địa chỉ lien lạc: 59 Nguyễn Lữ,
phường Tây Sơn,thị xã An Khê, tỉnh Gia Lai,
Email: aavvnguyen1812@gmail.com
Nguồn : Bài thi số 4














0 nhận xét