Thứ Tư, 13 tháng 6, 2012

Lời ru, ru cả cuộc đời - Tác giả Đặng Thị Kim Loan (kimloan08)

LỜI RU, RU CẢ CUỘC ĐỜI


“Ầu ơ… con tôi khát sữa bú tay
Ai cho bú thép, ầu ơ…ai cho bú thép ngày rày mang ơn”

Lời ru của má in sâu vào tâm trí con cho tới tận bây giờ. Má kể:

Hồi đó, ba má ở nhà tranh nhưng mắn đẻ. Chị hai chưa giáp thôi nôi thì má đã mang bầu con 3 tháng. Vui mừng xen lẫn lo âu, ba má sợ con sinh ra cuộc sống khốn khó càng thêm chật vật. Thế mà, ba má vẫn trông chờ đến ngày con khai hoa nở nhụy.

Má chuyển dạ, ba đi rước bà mụ về đở đẻ, con chào đời và khóc oe oe, cân nặng hai ký tám. Má sung sướng ôm con vào lòng, quên bén nổi đau thể xác đàn bà vừa vượt cạn.

Má bị tắc sữa rồi áp xe, con nổi ban khi được 20 ngày. Vừa đói, vừa đau con quấy khóc suốt ngày đêm, má không biết làm gì ngoài việc ôm con rồi…khóc theo. Lúc đó, bà ngoại là người cực nhất. Ba phải đi làm rẫy, gửi má và con cho bà ngoại trông coi. Bà ngoại tất bật, tay phải chườm nước nóng cho má, tay trái quấn tả cho con, thỉnh thoảng ngoại ngước mắt nhìn nuộc lạc mái nhà mà nén tiếng thở dài.

Lá ổi, lá khổ qua, cỏ mực, và những lá khác con không nhớ hết tên….bà ngoại nấu tắm cho con mỗi ngày. Ban lặn, con khỏe, má vẫn tắc sữa, con vẫn khóc vì đói. Mỗi khi con khóc, bà ngoại dí vào miệng con cái bình bú đựng nước cơm pha đường, chíp chíp con nghe ngòn ngọt, mắt lim dim.

Con có cái tật thích nằm võng. Nhà mình có cái võng bện bằng xơ dừa cột dưới chái bếp, má lót chiếc chiếu bên dưới rồi đặt con nằm xuống, tay đong đưa chiếc võng, miệng má ru: ầu ơ…con tôi khát sữa bú tay….

Gần nhà mình có dì Năm đang nuôi con bú, bà ngoại thường qua vắt sữa xin đem về cho con. Mùi sữa thơm lừng, ấm nồng, ngọt dịu, con cười toe, nuốt ừng ực, bà ngoại nựng vào má con: “tổ cha mày!”. Khi con cứng cáp, má bồng con qua nhà dì bú ké luôn. Thằng Tủn con dì ngậm một bên, con ngậm một bên, chốc chốc thằng Tủn thò tay bấu vào mặt con, dù đau lắm nhưng con cố bú thật no rồi mới nhè ra.
....

Con lớn lên từng ngày bằng vòng tay ấm áp của má, bằng nước cơm pha đường của ngoại, bằng dòng sữa bú ké của dì Năm…

Con càng lớn khôn, tuổi ngoại càng già, lụm khụm. Ngoại không làm được những việc nặng nhọc, chỉ quanh quẩn trong nhà, có đi xa lắm ngoại cũng chỉ ra vườn hái mấy đọt rau, lượm vài que củi. Có lần con đang chơi nhảy cò cò ngoài sân, ngoại kêu con ra giếng múc cho ngoại gàu nước, con nhăn nhó, đứng dậm chân cằn nhằn.

Con đang học lớp 9, ngoại mất. Má và chị hai ngất lên xỉu xuống. Con lẳng lặng phụ ba đi vào bếp chụm củi nấu nước, đi ra pha trà, khóe mắt ráo hoảnh.

Cấp ba, con đạp xe hơn mười cây số mới đến trường, sáng đi trưa về đều đặn mỗi ngày. Một ngày, giữa trưa nắng chói chang, con đạp xe vừa về đến ngỏ, má từ trong nhà chạy ra đón con với bộ đồ pjyama phi bóng màu vàng. Thay vì niềm nở với má, con lại gắt gõng thật to: “má quăng bộ đồ này đi, trưa nắng chói mắt, con mệt lắm”. Má lặng lẽ quay lưng vào nhà.

Vào đại học, con đi xa nhà, thỏa niềm mơ ước được tách rời sự giám sát của ba má, thỏa thích làm những điều mình muốn, đi sớm về khuya không sợ ba má rầy la. Cả tháng con mới về thăm ba má, thăm quê một lần, nhưng chủ yếu là “thăm” túi tiền chắt chiu, dành dụm khổ cực của ba, của má, của cô chú góp nhặt dành cho con. Mỗi khi con về nhà, má mừng ra mặt, má không quên nhắc con chở má vào mộ thắp nén nhang cho ngoại. Nhưng có khi nào con chở má đi đâu, con bận qua nhà con Ly, thằng Đạt họp mặt bạn bè.

Ngoại ơi, bây giờ mỗi khi lấy nước con nhớ ngoại lắm! Nếu ngoại còn sống, ngoại muốn múc nước thì không cần phải múc bằng gàu nữa ngoại ạ. Quê mình đỡ nghèo hơn xưa, nhà nào chưa có nước máy thì cũng có motor bơm nước giếng rồi, không như ngày trước múc xong thùng nước là bàn tay phồng rộp vì dây thừng cột gàu.

Má ơi, sau này con mới biết, má rất thích màu vàng. Bộ đồ pjyama phi bóng màu vàng má mua lâu rồi nhưng để dành không dám mặc, hôm đó má mặc cố ý để khoe với con. Vài lần con đi tìm, lục lọi hết tủ quần áo của má nhưng không tìm ra bộ đồ pjyama đó, cũng không có bộ đồ nào màu vàng.

Má ơi, con có lớn mà không có khôn, con vô tâm để má phải tủi buồn. Ngày đó con lỡ lời, má đừng giận con nữa nghen má! Con mới mua cho má hai bộ đồ màu vàng, cho dù không giống bộ đồ ngày xưa nhưng má mặc vào chắc là đẹp lắm. Cuối tuần này con về, má mặc đồ mới, con chở má vào mộ thắp nhang cho ngoại. Ở nơi chín suối, ngoại cũng ngậm cười, ngoại không buồn giận con đâu.

Chờ con về nghen má!

Bài dự thi "Yêu thương con dành tặng cha mẹ"
Tác giả: Đặng Thị Kim Loan
Nick: kimloan08
Điện thoại: 0902 809 816
Địa chỉ liên lạc: Biên Hòa, Đồng Nai

Share this post
  • Share to Facebook
  • Share to Twitter
  • Share to Google+
  • Share to Stumble Upon
  • Share to Evernote
  • Share to Blogger
  • Share to Email
  • Share to Yahoo Messenger
  • More...

9 nhận xét

  1. Đọc bài viết của bạn. Tôi thấy cay cay nơi sống mũi. Từ ngữ đơn giản thôi, nhưng mộc mạc và chắt chiu, nó như được chắt ra từ tấm lòng của bạn vậy. Tôi cũng có ngoại và ngoại cũng yêu tôi hơn bao gờ hết. Vậy mà ngày ngoại đi xa...một nén nhang giã từ cũng không thể nào thắp được. Tôi cũng có mẹ, nhưng chưa bao giờ nói với mẹ được một lời xin lỗi dù mình đã làm sai rất nhiều. Tôi cũng yêu mẹ nhưng chưa bao giờ làm cho mẹ vui... Cảm ơn bạn đã cho tôi một thông điệp...hãy quay đầu nhìn lại...tình mẫu tử thiêng liệng không gì thay thế được đâu.

    Trả lờiXóa
  2. :x Bài viết này là bài viết tiên phong và tạo cho mình nhiều cảm xúc!

    Trả lờiXóa
  3. Bài viết cảm động, hình ảnh gần gủi, ai từng sinh ra và lớn lên ở tỉnh lẻ đều thấy dáng dấp của mình qua bài viết này. Bài viết làm tôi nhớ mẹ quá.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn sự chia sẻ của bạn về bài dự thi. Rất mong cũng sẽ nhận được bài dự thi của bạn :))

      Xóa
  4. Tình huống trong bài viết này chắc là có thật, thật đến nao lòng. Đọc mà giật mình, nhiều khi mình cũng vô tâm đối với ba mẹ như vậy. Cảm ơn bài viết nhắc đến công lao biển trời và sự hy sinh vô điều kiện của ba mẹ đối với con cái.

    Trả lờiXóa
  5. Bài viết tự nhiên, có duyên, hay và cảm động!

    Trả lờiXóa
  6. Mình cũng được mệ sinh ra, nhưng chưa khi mô mình nói được với mệ lời yêu thương, bày tỏ cảm xúc khó khăn.

    Bửa ni mùng 5 tháng 5, đúng giờ ngọ mình đi hái lá thuốc nam cho mệ. Qua hành động của con, chắc mệ cũng hiểu lòng con, mệ hỉ!?

    Cảm ơn một bài viết hay và sâu sắc.

    Trả lờiXóa
  7. Nguyễn Thanh Bìnhlúc 08:39 26 tháng 6, 2012

    Mình cũng từng ru em, nhưng toàn hát những bài : bồng em mà bỏ vô nôi; gió đưa cây cải về trời;... chứ chưa hát bài hát này bao giờ, cho dù bài này mình cũng biết. Lời ru của bài viết nghe sao thắt ruột thắt gan!!!

    Đọc xong bài viết mà miệng mình cứ lẩm bầm ầu ơ.

    Trả lờiXóa

:) :-) :)) =)) :( :-( :(( :d :-d @-) :p :o :>) (o) [-( :-? (p) :-s (m) 8-) :-t :-b b-( :-# =p~ :-$ (b) (f) x-) (k) (h) (c) cheer

 
© 2011 Blog Yêu thương con dành tặng Cha Mẹ
Designed by BlogThietKe Cooperated with Duy Pham
Chịu trách nhiệm nội dung Phan Tuấn Nam Mod diễn đàn Webketoan
Released under Creative Commons 3.0 CC BY-NC 3.0
Posts RSSComments RSS
Back to top