Thứ Hai, 18 tháng 6, 2012

Cảm xúc Vu Lan - Tác giả Nhat Dieu

CẢM XÚC VU LAN  

Cứ vào những ngày tháng 7 âm lịch cảm giác bồi hồi trong tôi lại dâng trào hơn bao giờ hết. Từ mấy chục năm nay cảm giác ấy vẫn sống mãi trong tôi, nó là niềm vui, và cũng lắm nỗi niềm trăn trở về một cái gì đó to lớn lắm, cao đẹp lắm nhưng cũng bình bị lắm!

Lúc còn bé nơi quê nhà, mỗi dịp Vu Lan mấy chị em háo hức cùng các ACE GĐPT Bửu Nghiêm tự làm những đóa hồng bằng giấy cho đêm đại lễ Vu Lan. Năm nào cũng thế, cứ đến ngày rằm Ba cũng nghỉ đi bốc vác, Má nghỉ đi bán bắp, còn tôi sau giờ đến trường cũng không phải đi xuống chợ bán bắp cùng Má như mọi ngày để về chùa dự lễ. Dự lễ xong thì chạy về nhà nấu xôi chè để cúng rằm.


Click here to enlarge

( 4 Chị em tôi ngày xưa nơi quê nhà)

Thật hạnh phúc biết bao cứ đến lễ Vu Lan, các đoàn sinh GĐPT chúng tôi lần lượt cài lên ngực áo những đóa hồng đỏ thắm cho bao người. Bên cạnh đó khi cầm đóa hoa màu trắng tinh cài lên ngực áo của ai đó thì lòng tôi lại trùng xuống, tôi thấy đâu đây một màu tang tóc…và tôi muốn thì thầm với người rằng…mong anh, mong chị hãy mãi giữ hình bóng mẹ bên trái tim!

Click here to enlarge

Thời gian cứ thế trôi qua, những ký ức đó, hình ảnh những bông hồng và cả những giọt nước mắt lăn dài trên má của bao người mà tôi đã được thấy vẫn theo tôi cho đến tận bây giờ.

Má thương! Mùa Vu Lan năm nay là mùa Vu Lan thứ ba sáu của con rồi! Bao năm qua, con lớn lên trong tình thương và sự hy sinh của Ba má. Với tấm thân hao gầy 1 nắng 2 sương , Má vất vả trăm đường vì anh em chúng con . Bao vất vả gian nan và cay đắng Má đã cùng Ba quẳng gánh trên vai. Sự khôn lớn của 7 anh em con là nỗi gian nan vất vả của Ba má, Vì sợ anh em con sau này chịu cảnh cơ cực như Ba má, nên Ba má đã không ngại gian lao , không nề khó nhọc, thức khuya dậy sớm để làm thuê, kiếm từng đồng lo cho anh em chúng con. Lưng Ba giờ đây đã còng đi vì bao tấn xi măng để anh em con vươn lên với đời, vai mẹ hao gầy khô cứng vì gánh bắp trên vai…để mong đời anh em con không phải thất học.

Ba thương! Đến tận bây giờ con không sao quên được những lời ba dặn ngày xưa. Hồi ấy Ba nói rằng: Ba chỉ mong các con khỏe mạnh, ngoan hiền là Ba có thể quên đi bao nhọc nhằn, hồi nhỏ Ba không được đi học, nên quyết tâm cho anh em con ăn học đến nơi đến chốn, không thể để thất học như Ba được! Vì Ông Bà Nội mất sớm lúc Ba mới 2 tuổi, nên Ba chỉ học đến lớp 2 trường làng thôi, các con phải cố gắng ăn học nghe không? Ba vốn là người nhỏ nhắn, cũng chẳng khỏe mạnh gì nhưng lúc ấy mỗi ngày Ba đã phải khuân vác hỏng biết bao nhiêu chuyến hàng trên hai vai gầy guộc của Ba...để rồi bây giờ Ba phải chịu những căn bệnh về xương, phổi! Có lần Ba bảo...BS nói xương ba mục rồi! Hic...thế nên từ mấy năm nay, ngày nào Ba cũng uống thuốc chỉ để giảm đau, phải đi BV mà châm cứu liên tục. Những hôm về thăm nhà, cứ hàng đêm ba không sao ngủ được vì người Ba lúc nào cũng đau, nóng như lửa đốt...làm con đau lòng mà cũng hỏng biết làm sao!

Giờ đây con lại nhớ những hôm trực đêm của Ba mà con lại xót xa...bây giờ cứ mỗi lần về thăm nhà, đi ngang qua cổng chợ Trần Phú, con lại nhớ những đêm Ba ngồi ở hiên nhà người ta mà trông sao có chuyến hàng qua...

Đêm ngày công sức bỏ ra
Mong sao kiếm được vài ba đồng tiền
Đêm đêm cha chực ngòai hiên
Cha ngồi vẫn thức thâu đêm vậy mà
Mong sao có chuyến hàng qua
Cong lưng vác mướn kiếm tiền nuôi con
Mẹ cha đâu biết mỏi mòn
Miễn con no đủ mới yên tấm lòng


Đó là những dòng tâm sự mà anh Hai con đã viết nên ngày nào dành cho Ba, mà con không sao quên được, nó nhắc con nhớ đến những đêm trực của Ba...đôi khi thức trắng một đêm ròng mà hỏng có chuyến hàng nào...đành thất thểu về nhà với 2 tay không, không một đồng dính túi! Còn những hôm Ba không đi trực đêm thì ở nhà Ba cũng có được ngủ đâu, vì phải chuẩn bị nấu bắp từ 2h sáng để con và Má bán ngày hôm sau mà! Con nhớ có lần Ba đi trực, ở nhà con và Má phải thay phiên nhau nấu...hôm đó con canh nồi bắp, ai dè ngủ quên, để lửa tắt mất, lúc đó con mơ thấy ăn trộm mở cửa vô nhà, thế là con bật dậy, chạy ra cửa rờ...Hic, hỏng thấy gì thế là con chạy lên giường gọi má dậy canh nồi bắp tiếp, còn con thì lấy mềm trùm hết người mà ngủ vì sợ!

Ba ơi! Mùa Vu Lan năm rồi Ba đã yếu lắm rồi, phải nằm viện để điều trị căn bệnh K, không đi dự lễ Vu Lan được, con biết Ba của con đã buồn lắm, lúc ấy chúng con chỉ biết cầu Phật và hồi hướng công đức nhỏ bé cho Ba con vượt qua được cơn bệnh. Ba ơi, năm nay cơn nguy kịch đã tạm qua, nhưng con biết Ba của con vẫn phải sống chung với nó, con cầu mong Ba của con hãy vững vàng để vượt qua những cơn đau Ba nhé!

Ba Má ơi! Sau hơn bao năm nhìn lại, con thấy con thật có lỗi khi chưa bao giờ biết bày tỏ tình cảm của con dành cho Ba Má như thế nào. Nhiều lúc con chỉ muốn nói với Ba Má: Con yêu Ba Má vô cùng! Nhưng sao lại khó thật! Giờ đây con ước được nhỏ lại, được chạy sà vào lòng Ba Má rồi nói: Má ơi, Ba ơi con thương Ba Má nhiều lắm!

Ngọn gió mùa thu đang thổi về, nhưng với phố núi mình thì có thể gọi là đầu đông được rồi Má nhỉ? Sáng sớm đi làm xa nơi đất khách quê người…với những cơn mưa, cái lạnh ban mai làm con nhớ Ba má ở quê nhà đến nao lòng, con cứ mãi lo sợ trời lạnh quá, không biết Má có lên cơn suyễn hay không? Ba có đau nhức xương nhiều hay không, không biết phổi của Ba giờ này thế nào. Hơn mấy chục năm qua của cuộc đời mình có lẽ chưa bao giờ con mang về cho Ba Má những niềm vui thật sự! Vì con biết những niềm vui, những điều Ba Má mong đợi thì con vẫn chưa làm được. Mong Ba má hãy hiểu cho con! Ba Má đừng lo lắng nghĩ ngợi nhiều về anh chị em chúng con nữa vì chúng con đều đã lớn và đã biết tự lập. Ba Má hãy sống an vui nhé!
Click here to enlarge

( Tết 2010- Ba má và 2 cháu đang gói bánh tét)

Anh chị em thân mến! Tôi tin rằng từ trong tâm anh chị và tôi luôn thắp sáng ngọn lửa hiếu , muôn ngày là ngày hiếu hạnh chứ đâu phải đợi mỗi độ Vu Lan về mới gọi là ngày hiếu đạo đúng không? Nhưng hôm nay đây, giữa khung trời hiếu của Vu Lan đang về, đây chính là lúc lắng lòng lại cho tâm tôi và anh chị được tỉnh thức, cho trần gian rộng mở trong những sát na của ngày Hiếu Đạo.

Hôm nay đây, xin anh chị em ta hãy lắng nghe vọng âm của Vu Lan để nghe khe khẽ đâu đây tiếng thì thầm của những người thương trong gia đình, tạm dừng lại với bao bôn ba của cuộc sống thường nhật để trở về với gia đình... mảnh đất thiêng liêng trong tâm hồn của những người con.

Xin chúc anh chị em một mùa lễ Vu lan đầy tình thương . Xin dâng lên Ba má những đóa hồng tươi thắm!

Click here to enlarge

Và nguyện cầu cho những Cha Mẹ đã qua đời được hưởng phước nơi cõi vĩnh hằng, nay tôi không cài tên áo anh chị đóa hồng trắng như mọi khi, tôi vẫn muốn cài đóa hồng đỏ thắm cho các anh chị em bởi tôi tin rằng dù cha mẹ đã đi xa nhưng trong trái tim anh chị vẫn hiện hữu một màu hoa đỏ thắm lung linh kỳ diệu.

Sài Gòn mưa vẫn rơi giữa mùa Vu Lan, lòng con bình yên biết bao giữa cõi đi về!

Mùa Vu Lan Hiếu Hạnh-PL 2556

Nhật Diệu

Nguồn : Bài thi số 19
Share this post
  • Share to Facebook
  • Share to Twitter
  • Share to Google+
  • Share to Stumble Upon
  • Share to Evernote
  • Share to Blogger
  • Share to Email
  • Share to Yahoo Messenger
  • More...

1 nhận xét

  1. Chị Nhat Dieu thân mến!

    Đọc bài viết của Chị em vô cùng xúc động trước sự hy sinh, lo lắng của Ba Mẹ chị dành cho con cái, cảm phục tấm lòng hiếu thuận của các anh các chị trong gia đình đối với Ba Mẹ.

    Em chúc mong ước của chị luôn là sự thật. Ba Mẹ chị sẽ luôn sống khỏe, sống vui cùng đại gia đình!

    Em cũng chúc chị sức khỏe nữa!

    Thân ái.

    Trả lờiXóa

:) :-) :)) =)) :( :-( :(( :d :-d @-) :p :o :>) (o) [-( :-? (p) :-s (m) 8-) :-t :-b b-( :-# =p~ :-$ (b) (f) x-) (k) (h) (c) cheer

 
© 2011 Blog Yêu thương con dành tặng Cha Mẹ
Designed by BlogThietKe Cooperated with Duy Pham
Chịu trách nhiệm nội dung Phan Tuấn Nam Mod diễn đàn Webketoan
Released under Creative Commons 3.0 CC BY-NC 3.0
Posts RSSComments RSS
Back to top